Mỗi lần nhắc đến tên biển Tân Thành, tự nhiên lòng tôi
thấy nôn nao. Nhớ tới không phải chỉ là một bãi biển "cát huyền" mà
còn là nơi trải nghiệm tuổi đời thời thơ ấu mang nhiều ước vọng vượt trùng
dương chu du năm châu bốn bễ. Tôi đã cùng bè bạn, anh em bà con ra đây nhào lộn
với sóng biển, đôi khi cắm trại trong chòi lá của ai đó dựng sẵn, để ngày đi bắt
nghêu, bắt móng tay, đêm đến theo dõi đoàn người đi "mông" bắt cua về
hướng đèn đỏ. Tiếng gọi nhau ơi ới trong ánh đuốc chập chờn, lung linh chìm dần
trong bóng đêm tĩnh mịch của biển cả. Đêm nghỉ lại trên bãi cát, tai nghe tiếng
rì rào sóng vổ bờ nhịp nhàng ru giấc ngủ êm ái mộng lành.
Năm 2004 về Gò Công thăm mộ Mẹ tôi, nhân dịp chúng
tôi đã ra thăm lại biển Tân Thành. Thời kỳ này ít ai nhắc tới một vùng biển mặn
hiền hòa với những lượng sóng nhè nhẹ mơn mang ve vuốt lưng du khách, mà chỉ để
ý đến những bãi cát vàng sóng gào gió thét của Vũng Tàu, Nha
Trang, Đà Nẳng. Đường từ Thị xã Gò Công ra biển Tân Thành cũng còn hư hỏng khó
đi. Bãi biển, dọc theo bờ tiêu điều, ra xa cả một vùng đã phân chia nhiều lô đất
chi chít chòi canh cao cẳng chông chênh để giữ đất nuôi nghêu sò, không còn một
dáng dấp gì của một bãi tắm dành cho du khách. Lòng thấy tiếc nuối, lâng lâng nỗi
buồn .
Tháng 7 năm nay 2016, hoài cổ
chốn xưa tôi đáo lại miền biển mặn cát nâu để tìm một chút kỹ niệm xưa, -mà gần
đây nhờ đọc trên báo chí lời phê bình về hàng quán, ở bãi biển đang khôi phục lại.
Phải công nhận một vài tiến bộ; đường lộ từ Thị xã Gò Công đổ về đây đã được
trán nhựa phẳng phiu, xe chạy êm ru, hai bên đường nhiều nhà cửa xây dựng mới,
nhất là đoạn đi từ chợ Tân Thành ra biển, tôi có phần ngạc nhiên hơn vì có nhiều
villa khang trang, tự hỏi không biết người dân ở đây khấm khá được như vậy là
nhờ vào nguồn kinh doanh nào?
Chính quyền địa phương bắt đầu
có ý thức vận dụng lại tiềm năng thiên
nhiên để thu hút du khách chơi biển tăng thu nhập cho địa phương. Bãi biển được
dọn dẹp thoáng đãng hơn hầu đủ chỗ cho người tắm biển. Một số nhà hàng mọc lên
tuy không lộng lẫy nhưng giải quyết chỗ giải khát và ngồi nghỉ ngơi ngắm trời
nước. Dọc bờ biển nơi vui chơi được xây nền xi măng cho tiện đi lại và một cây
cầu chạy thẳng ra khơi để cho mọi người có thể hóng gió hoặc thả hồn theo sóng nước rượt đuổi
nhau vào những giờ thủy triều lên. Cũng thấy hay hay về phía trái bãi với những
hàng quán đơn sơ dựng trên những cây cột cây xiêu vẹo, thật là hồn nhiên trong
vùng biển mặn mà xây cất còn khiêm tốn . Thôi thì xứ sở còn nghèo, còn chưa đủ khả
năng khai thác cho đúng mức hiện đại, thì cũng giữ được nơi tạm dưởng sức, giải
trí lành mạnh cho công nhân viên và dân thị xã ra đây giải khuây.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét