7/5/10

Thi sĩ THU VÂN (Bài 046)

Xin được hân hạnh giới thiệu với gia đình và thân hữu ;

Chị Phạm Ngọc Nga -,như đã có đề cập thoáng qua về Chị trong bài 022, bút hiệu Thu Vân hay còn ký dưới tên Lisa N. Phạm. 

Nguyên Giáo sư môn Pháp văn cho Trường Regina Mundi Saigon trước năm 1975. 
Sang Hoa Kỳ định cư tại Richmond Virginia năm 1993, tiếp tục học Đại hoc và đậu Master Pháp văn để dạy môn Pháp ngữ tại Virginia Commonwealth University (VCU), nay đã về hưu.
Cùng với nhà thơ Trình Xuyên ra mắt tập thơ Nắng Xuân năm 1983 trong vòng thân hữu.
Đại diện Cộng Đồng Việt Nam trong Hội Văn Hóa Á Châu từ 1997-2001.
Phụ trách phát thanh Tiếng nói Việt Nam mỗi tuần một giờ trên Radio Richmond năm 2001-2002.
Cộng tác trong Ban Chấp Hành và viết bài cho đặc san Văn học Miền đông niên khóa  2003-2005.

Chị là một nhà giáo gần như trọn đời mình, là một nhà thơ từ lúc còn khá trẻ ở ngưỡng cửa trung học đệ nhứt cấp tại Trường Providence Sóc Trăng. Chị cũng tâm sự là đã thừa hưởng di sản nghệ thuật từ cha mẹ, đặc biệt yêu thơ và nhạc từ cha. Chị làm thơ đủ thể loại kể cả thơ Đường luật, có dịp tôi sẽ giới thiệu thêm những bài thơ Đường của chị viết hay dịch lại đã được đăng báo hay chưa mà chị đã đồng ý cho tôi phổ biến trên blog này.
Nhưng cũng không quên nói thêm chị là một người đa tài; ngoài nghề ‘dạy học’ thông thạo ba sinh ngữ, chị còn là nhà thơ khí khái, trữ tình và nghề tay trái là một đông y sĩ châm cứu rất được nhiều người biết đến từ Bắc vô Nam từ Saigon sang tận Hoa Kỳ.

Sau đây Long-Nhi xin giới thiệu vài bài thơ rất ưng ý của chị..



Tâm sự với quê hương


Quê hương ơi,
Ta hôm nay đứng trong lòng đất nước
Hai tiếng ra đi đau nhói tâm hồn,
Nghe thương quá mỗi tàn cây, ngọn cỏ,
Cánh chim chiều bay trắng cả hoàng hôn.

Rồi mai đây sẽ làm thân lữ thứ,
Tình quê hương canh cánh mãi bên lòng:
Huyền Trân xưa đổi về châu Ô, Lý,
Ta, làm chi? khỏi thẹn với non sông ?

Ta chở nặng oằn vai tình mẫu tử,
Niềm nhớ thương ấp ủ biết bao năm,
Của đoàn tụ, của niềm vui rộng lớn,
Xin để lòng nghe tiếng gọi xa xăm.

Cánh thiên di quá nửa đời giam hãm,
Bao thăng trầm vùi dập, tóc mây phai,
Cũng thấy nhớ khoảng trời xanh vùng vẫy,
Mong ta về hãy can đảm chia tay.

Nếu than khóc là tầm thường nhi nữ,
Nước mắt này xin nhỏ một lần đi :
Với quê hương cho trọn tình lưu luyến,
Với thân bằng cho vẹn nghĩa tương tri.

Thu Vân



Trích bài thơ sau đây trong Tập thơ “The International Library of Poetry”

Poet’s Profile
Lisa N. Pham
Richmond, Virginia, USA

I was born in a sunny country in Asia where it never snows. I inherit the sense of arts from my late parents, especially the love for poetry and music from my father. I started writing poetry in middle school under the pen name Thu Van, which means Autumn Cloud, and says a lot about my soul. I owe my initiation in Eastern and French literature and poetry to my father and to my French educational background. I understand poetry as emancipation and transcendence. It reflects your soul and says things about your heart and thoughts with concise discretion. It’s my confident and consolation in moments of distress. This poem is a non-aggressive revolt and emancipation from an unwanted situation. I hope everyone who reads it enjoys it.


The Muse Confined

For whom the lake waters ripple
Invain, the beautiful weeping willow
Reflects its shape so graceful
At the same time splendid and filled with sorrow.

For whom the blue sky, the light breeze,
The full-bloom rose embalming the air,
The church bells voice in the twilight,
The enchanting music in the moonlight?

For whom the all-bathed-in-dew iris,
The loving butterfly brushing
Against the voluptuous petals, the swan reflecting
In the blue waters her immaculate dress?

What lost illusions! What betrayed hopes!
And what blank hours spent sleepily!
The space, mother of birds flying off,
Wastes away: The Muse is confined

Lisa N. Pham



Bài thơ viết bằng Pháp văn là bài thơ gốc của chị:



La Muse enfermée

Pour qui l’eau du lac se ride?
En vain le beau saule pleureur
Y mire son frofil gracieux
A la fois triste et splendide

Pour qui le ciel bleu, la brise légère,
La rose épanouie embaumant l’atmosphère,
Le carillon des cloches dans le crépuscule,
La musique délicieuse au clair de lune?

Pour qui l’iris tout baigné de rosée,
Le papillon amoureux effeurant
Les pétales voluptueux, le cygne mirant
Dans l’eau bleue sa robe immaculée?

Que d’illusions perdues! Et que d’espoirs trahis!
Que d’heures blanches passées, assoupie!
L’espace, maternel aux oiseaux envolés,
Se consume: La muse est enfermée!

Thu Vân

Bài thơ này đã được nhạc sĩ Châu Kỳ (1923-2008) phỏng dịch ra tiếng Việt và phổ thành nhạc, chưa xuất bản. Sau đây là di bút của Ns Châu Kỳ;




Không có nhận xét nào: