11/7/14

HUYỀN THOẠI BÓNG ĐÁ PHẠM HUỲNH TAM LANG (Bài 140)

Tam Lang, một nhân cách thể thao lớn
03/06/2014 03:00
Tôi thật sự bàng hoàng khi được Báo Thanh Niên báo tin HLV Phạm Huỳnh Tam Lang đã ra đi vào sáng hôm qua (2.6) sau một cơn đột quỵ. Với tôi, ông là người thầy, người anh lớn đã dìu dắt, động viên và có nhiều lời khuyên bổ ích cho con đường bóng đá của chúng tôi.
Từ khi còn nhỏ, Tam Lang đã là thần tượng của những cậu bé yêu bóng đá như tôi và biết bao đứa trẻ khác. Hình ảnh cao dong dỏng, luôn khoác lên mình một màu trắng tinh khôi, thủ vai trung vệ số 5 có tầm quan sát rộng và nhãn quan chiến thuật tốt, mang băng đội trưởng với cú xoạc bóng dũng mãnh có một không hai nổi tiếng thời đó nhưng không hề gây chấn thương, không hề để quần áo mình dơ bẩn của Tam Lang đã in sâu trong trí nhớ của những đứa trẻ chập chững đến với quả bóng.
Còn nhớ năm 1979, tôi đã phải xếp hàng rồng rắn tìm cho được tấm vé vào sân Thống Nhất để xem không hẳn là CLB Quân đội vào TP.HCM thi đấu với đội tiêu biểu Cảng Sài Gòn, mà chính là quan sát thần tượng Tam Lang của tôi tổ chức cản phá, ngăn chặn cặp “song sát” Cao Cường - Thế Anh thế nào.
Nói thế để thấy Tam Lang như là cầu thủ tiêu biểu, là hình ảnh lăn xả, là tấm gương sáng thi đấu hết mình, tự tin và đá đẹp rất được yêu mến của bóng đá Sài Gòn nói riêng và cả miền Nam khi đó. Sau này, khi anh làm HLV thì phong cách đó cũng theo đội Cảng Sài Gòn giữ mãi cho đến khi đội này không còn tồn tại.
Từ chỗ nhìn anh như người thầy, như thần tượng, khi trở thành HLV tôi may mắn được đào tạo chung với anh vào năm 1989 khi chuyên gia người Đức Klaus Ebbighausen sang Long An tổ chức khóa HLV cao cấp. Sau này tôi còn có vinh dự được làm trợ lý HLV chung với anh dưới thời HLV Colin Murphy, Alfred Riedl và Dido từ năm 1997 đến 2002.
Tôi học ở anh rất nhiều bởi anh tuy là con người hiền hậu, điềm đạm và rất chân thành, nhưng lại luôn cương quyết và có tính kỷ luật cao. Anh luôn gọi tôi ở chung phòng mỗi khi tập trung đội tuyển và luôn có những chỉ bảo, tâm sự rất cởi mở.
Làm việc chung với anh, tôi khâm phục anh nhìn vấn đề trước và trong trận đấu rất nhanh và nhạy, luôn tạo được sự phản biện với thầy ngoại chứ không hề thụ động. Anh cũng là người làm công tác tâm lý rất giỏi, như có lần Vũ Minh Hiếu kèn cựa vị trí với Hồng Sơn do cả 2 đều muốn chứng tỏ vai trò thủ lĩnh, anh Tam Lang đã gặp và giải thích cho Hiếu để cuối cùng mọi chuyện thông suốt.
Bên cạnh đó, anh luôn nói với tôi và các trợ lý khác rằng quyền lợi ở đội tuyển phải luôn đặt cầu thủ lên hàng đầu vì họ mới là những người có công mang vinh quang về cho đất nước, còn các HLV nếu có nhận chỉ là tượng trưng thôi, đừng để cầu thủ nghĩ rằng mình tranh công với họ.
Trong những lần rủ tôi đi bộ mỗi ngày khi ở tuyển, anh Tam Lang luôn có câu nói khiến tôi thấy ở anh toát lên nghị lực và nhân cách lớn: “Đạo đức là gốc của con người. Trong thể thao cần phải biết chấp nhận thiệt thòi và hy sinh chứ không nên tranh giành và đố kỵ nếu cái đó không phải là của mình. Vì ở đời rất công bằng, mất cái này nhưng sẽ được cái khác”.
Hồi đầu năm, nghe tin Hội Cựu cầu thủ TP.HCM tổ chức lễ mừng thọ cho anh, tôi tiếc là khi đó đang đi công tác không đến được, nhưng tôi đã gọi cho anh sau đó. Câu đầu tiên tôi hỏi: “Anh khỏe không, đi lại đỡ nhiều chưa?”, vì tôi biết anh bị bệnh thấp khớp, tim mạch hoành hành một thời gian dài khiến sức khỏe suy yếu.
Anh nói với giọng buồn buồn rằng: “Anh đang cố nhưng không biết cầm cự được bao lâu”. Khi đó tôi chỉ biết chúc cho anh vượt qua bệnh tật để tiếp tục thắp lửa truyền hơi ấm cho bóng đá VN. Mới tuần trước, các anh Nguyễn Sỹ Hiển, Mai Đức Chung, Dương Ngọc Hùng điện rủ tôi sắp tới sẽ vào TP.HCM cùng nhau ghé thăm anh. Vậy mà mọi chuyện chưa kịp diễn ra thì anh đã bỏ mọi người ra đi.
Chia tay anh Tam Lang, chia tay một nhân cách thể thao đáng quý, một cây cổ thụ của bóng đá VN. Tên tuổi, tấm gương và sự đóng góp của anh suốt gần nửa thể kỷ vừa qua mãi trường tồn và sẽ còn lưu danh hậu thế.
Cựu danh thủ Phạm Huỳnh Tam Lang sinh năm 1942, từng thi đấu cho đội AJS, đội tuyển miền Nam trước 1975. Năm 1966 Tam Lang trong vai trò trung vệ đội trưởng của đội tuyển bóng đá Việt Nam Cộng Hòa đã giành được Cúp Merdeka. Trong năm này, ông và cựu danh thủ Đỗ Thới Vinh đã được mời vào đội tuyển “Ngôi sao châu Á”.
Sau năm 1975 ông chơi cho Cảng Sài Gòn. Năm 1981 ông đi tu nghiệp tại Đức và sau khi về nước ông làm HLV cho Cảng Sài Gòn và giúp đội này giành 4 chức vô địch quốc gia vào các mùa bóng: 1986, 1993-1994, 1997, 2001- 2002 cùng hai danh hiệu vô địch Cúp quốc gia 1992 và 2000, cho đến khi đội này chuyển giao cho Thép Miền Nam.
Ông từng làm trợ lý HLV đội tuyển VN từ năm 1997 đến 2002 dưới thời Colin Murphy, Riedl và Dido. Ông cùng với ông Lê Thế Thọ được đề cử danh hiệu cầu thủ vàng 50 năm của bóng đá VN. Ông được trao giải thưởng fair play của Báo Pháp Luật vì là tấm gương đạo đức thể thao chân chính và sự cống hiến.
Thi hài HLV Tam Lang được quàn tại Nhà tang lễ Thành phố, 25 Lê Quý Đôn (Q.3, TP.HCM). Lễ viếng bắt đầu từ tối 3.6 đến tối thứ năm 5.6, an táng tại Nghĩa trang Đa Phước sáng 6.6. (T.K)

Vũ Tiến Thành


Thư mục: Hậu Trường Thể Thao . Ngày gửi: Thứ tư, 10:01, 4/6/2014
Hiếm có sự ra đi nào trong giới bóng đá để lại niềm tiếc thương nhiều như danh thủ Phạm Huỳnh Tam Lang. Đơn giản khi nhìn về quá khứ, người ta thấy một tượng đài đã khuất núi nhưng nhìn về tương lai, vẫn thấy cái bóng lồng lộng của ông phủ trên cái khoảng trống tài năng hiện thời của bóng đá Việt.
Phạm Huỳnh Tam Lang không phải là tài năng bậc nhất, duy nhất của thế hệ ông, tính cả 2 miền Nam, Bắc. Công bằng mà nói, đấy chính là thời kỳ vàng son của bóng đá Việt Nam với rất nhiều nhân tài. Thậm chí, đa số người yêu bóng đá ở phía Bắc chưa từng xem ông chơi bóng trên sân cỏ. Sự nghiệp cầu thủ của Phạm Huỳnh Tam Lang chủ yếu được kể bằng những hồi ức của các CĐV bóng đá miền Nam hiện cũng còn khá ít ỏi. Thế nên, so sánh về tài năng chơi bóng của ông với các thế hệ cầu thủ khác, chắc chắn là khập khiễng.
Và quan trọng hơn cả, điều đó không cần thiết. Phạm Huỳnh Tam Lang trở thành một huyền thoại của bóng đá Việt Nam không chỉ vì những danh hiệu ông có. Hiếm có một cầu thủ nào có thể sống trọn vẹn với đam mê, đủ đầy với vinh quang như ông. Hơn hết, điều giá trị nhất chính là sự kính trọng của đồng nghiệp, tình yêu mà người hâm mộ vẫn dành cho ông. Có thể nói, Phạm Huỳnh Tam Lang đã sinh ra trên sân bóng và khi mất đi, sân bóng lại ôm ông vào lòng để vẹn toàn một sự nghiệp lẫy lừng.
Ít người từng xem trực tiếp Tam Lang đá bóng nhưng nhiều thế hệ cầu thủ, người hâm mộ lại khắc ghi trong tim mình cái triết lý bóng đá của ông khi huấn luyện Cảng Sài Gòn. Đội bóng ấy giờ không còn nữa nhưng những thứ mà Tam Lang để lại ở Cảng lại là một di sản khổng lồ. Từ tư cách của một người thầy đến lối chơi làm say đắm lòng người. Nói đến Cảng Sài Gòn là nói đến HLV Phạm Huỳnh Tam Lang và ngược lại. Trong lịch sử bóng đá Việt Nam, chưa từng có một câu chuyện thủy chung và đồng điệu như thế.
Còn nhớ, lần sinh nhật cuối cùng của ông hôm 14-2 vừa qua, hàng chục CĐV mặc áo của Cảng Sài Gòn đến sân Tao Đàn để chung vui cùng ông. Không biết khi ông mất, liệu rằng người ta có còn dịp nào để mặc chiếc áo ngày xưa ấy đến sân xem một trận bóng đá nữa hay không. Nói như vậy để thấy tầm ảnh hưởng của một con người lớn đến mức nào trong việc chinh phục trái tim người yêu bóng đá.
Vì thế mà sự ra đi của ông khiến nhiều người hụt hẫng, cảm thấy trống trải trong tâm hồn vì sự mất mát lớn lao mà ông để lại. Ông ra đi khi làng cầu Sài Gòn vẫn đang mờ mịt tìm cách quay về lại thời hoàng kim. Giấc mơ một lần được thấy hình ảnh Cảng Sài Gòn thi đấu đỉnh cao của ông trở nên vô định. Người ta không chờ đợi sẽ có một Phạm Huỳnh Tam Lang thứ 2 khi ông đã là một tượng đài quá lớn, nhưng người ta không biết bao giờ mới được chứng kiến làng cầu Sài Gòn sẽ có một đội bóng chơi thứ bóng đá cống hiến và bóng đá Việt Nam sẽ có một cầu thủ lớn cả về tài năng lẫn nhân cách như ông.
Phạm Huỳnh Tam Lang ra đi và cái bóng của ông vẫn lồng lộng trên con đường khô hạn nhân tài của bóng đá Việt.
Nguồn: Đăng Linh - Sài Gòn Giải Phóng Online »

HLV Phạm Huỳnh Tam Lang: Một huyền thoại bình dị

 - Đã có hàng ngàn, hàng vạn lời tiếc thương dành cho cựu danh thủ, cựu HLV của bóng đá Sài thành khi nghe tin trái tim của ông không còn đập nữa. Cũng là dễ hiểu, bởi ông là một Phạm Huỳnh Tam Lang huyền thoại nhưng rất bình dị, là Valery Lobalovskyi của bóng đá Việt Nam...

Cựu danh thủ Phạm Huỳnh Tam Lang qua đời

Lobalovskyi của Việt Nam

Chẳng nói quá rằng, cho đến giờ nhiều thế hệ cầu thủ, nhiều HLV của bóng đá Sài Gòn nói riêng hay BĐVN nói chung khi nhắc tới ông đều kính trọng gọi bằng ba tiếng: thày Tam Lang.
Là Đặng Trần Chỉnh, Nguyễn Hồng Phẩm, Ngầu Nại, Lư Đình Tuấn...của thế hệ trước, rồi kế là Nguyễn Văn Phụng, Hồng Sơn, Văn Lợi và sau này là những Văn Khải, Đại Đồng... hay rất nhiều cái tên khác.
Với họ, nếu như không có thày Tam Lang sẽ chẳng bao giờ được như bây giờ. Nói đến ông, ai cũng có thể kể vanh vách những kỷ niệm với người thày đáng kính của mình.
Nói đến thày, tất cả đều dâng lên niềm cảm xúc khó tả. Bởi “thày Tam Lang” không chỉ đơn thuần là người dạy dỗ, còn là một người anh, một người cha, chú của họ.
Dìu dắt học trò của mình bằng cái tâm, của cái tầm HLV Phạm Huỳnh Tam Lang đã dựng cho bóng đá Sài thành, Việt Nam rất nhiều thành công, và để lại quá nhiều di sản chẳng kém gì huyền thoại của bóng đá Ukraina Lobalovskyi.
Thế nên, ngày ông rời cõi tạm với một quá khứ vinh quang, tất cả đều tiếc thương vô hạn.
Một huyền thoại bình dị
Rất nhiều vinh quang trong quá khứ, nhận được nhiều sự kính trọng của người trong giới nhưng bất cứ ai gặp, tiếp xúc với ông đều thấy ở đó sự bình dị của một người nông dân miền Tây hơn là một ngôi sao, một người nổi tiếng.
Gắn bó với sân Cộng Hòa rồi sau này đổi thành tên Thống Nhất bao năm, nhưng mỗi khi đến đây ông luôn khiêm nhường ngồi nơi ghế mời ít người nhận ra nhất.
Cả đời cống hiến, cũng chẳng khi nào ông đòi hỏi quyền lợi cho bản thân, mà gần như luôn dành hoặc chia sẻ cùng với người khác mà theo nhiều học trò của ông rằng đôi khi là vô lý.
Chẳng hạn nhớ có lần, gọi điện cho để xin phỏng vấn, ông nói đang đi xe ô tô cùng đội từ miền Bắc về lại TP.HCM. Nghe chột dạ, bởi lúc đó cựu danh thủ này cũng chẳng còn khỏe với tuổi tác và bệnh tật rất nhiều.
Hỏi rằng sao chú không đi máy bay cho khỏe, khi đó là chế độ của CLB dành cho chú. Ông cười qua điện thoại rồi bảo: Đi như thế sao được, cả đội đi ô tô mà mình đi máy bay coi sao được. Vả lại chú cũng còn khỏe lắm.
Sau nhiều chuyến đi như thế với CLB BĐ TP.HCM (CLB Thành Long do bầu Hưng thành lập) cái chân của ông đau nhiều hơn, sức khỏe cũng yếu đi nhiều và đã có lúc phải ngụ ở bệnh viện Chợ Rẫy vài tháng trời mới hồi phục.
Rồi kể từ đó, sau nhiều lời khuyên của gia đình, bác sỹ HLV huyền thoại của bóng đá Việt Nam, bóng đá Sài Gòn cũng nghỉ hẳn khi sức khỏe không cho phép ông lăn lộn nhiều với sân cỏ - vốn càng sau càng toan tính, càng xấu xí.

Cùng những giấc mơ dang dở

Có lần, gặp ông bên lề giải thưởng vinh danh Fair play do báo Pháp luật TP.HCM tổ chức ông bảo rằng nuỗi tiếc nuối nhất vẫn là bóng đá Sài Gòn xuống dốc nhiều quá, bóng đá Việt Nam bạo lực nhiều quá.
Đã có lúc, kể từ sau đạt được rất nhiều vinh quang với CSG ông đã muốn nghỉ ngơi hẳn. Nhưng cũng vì cái tâm, cái tình của bầu Hưng ông trở lại với giấc mơ phục hưng bóng đá Sài thành.
Tưởng chừng như giấc mơ ấy của cầu thủ từng được xếp vào đội hình những ngôi sao châu Á chung với hàng loạt tên tuổi lớn của bóng đá Triều Tiên, Hồng Kong thủa trước sẽ thành hiện thực khi giúp CLB BĐ TP.HCM từ hạng nhì lên hạng Nhất năm 2005.
Nhưng cách làm bóng đá nửa vời của ông chủ, rồi cả tính cách cũng như thói quen của lớp cầu thủ mới và vô vàn lý do khác đã khiến giấc mơ tạo dựng một CSG vinh quang thứ 2 của ông đổ vỡ.
Chia tay bóng đá với rất nhiều nỗi muộn phiền, dù chẳng phải do ông nhưng mỗi lần nói đến giấc mơ của mình, trung vệ thép một thời của BĐVN lại rơm rớm, và giọng chùng hẳn xuống.
Nhưng bây giờ, nỗi buồn ấy đã khép lại khi ông nằm xuống vào buổi sáng đầu mùa mưa của Sài Gòn. Chỉ còn lại những ánh hào quang, của đức độ và tài năng trong lòng người hâm mộ.
Vĩnh biệt ông, Phạm Huỳnh Tam Lang huyền thoại.
Mai Anh


Phạm Huỳnh Tam Lang – cái tên đi vào huyền thoại
9:37 3/6/2014
Với những người hâm mộ bóng đá Việt Nam, thật bất ngờ khi sáng 2.6 nhận được thông tin là cựu danh thủ Phạm Huỳnh Tam Lang đã ra đi sau cơn đột quỵ. Ông từng nhiều tháng nay bị bệnh, cứ ngỡ bệnh Gut chỉ làm ông đi lại khó khăn chứ nào nghĩ chính bệnh này làm ông bị đột quỵ và mãi mãi ra đi.
>> Bóng đá Việt Nam tiếc thương Libero huyền thoại Tam Lang
>> Khoảng lặng buồn sau những hào quang của Phạm Huỳnh Tam Lang
>> Cầu thủ 'thế hệ vàng' tiếc thương Tam Lang
>> Cựu danh thủ Phạm Huỳnh Tam Lang qua đời

Đã từ rất lâu, cái tên Phạm Huỳnh Tam Lang đã trở thành quen thuộc với giới hâm mộ túc cầu giáo cả nước. Ông từng là cựu cầu thủ của đội tuyển bóng đá Việt Nam Cộng Hòa, rồi là nguyên huấn luyện viên trưởng CLB bóng đá Cảng Sài Gòn và nguyên là huấn luyện viên ĐTQG Việt Nam. Phạm Huỳnh Tam Lang được coi là một trong những trung vệ xuất sắc trong lịch sử bóng đá Việt Nam và Châu Á.
Phạm Huỳnh Tam Lang sinh ngày 14.2.1942 tại Gò Công, Tiền Giang (không đúng LN). Cha ông là liệt sĩ chống Pháp, hi sinh năm 1945. Khi còn là học sinh, ông thi đấu cho đội tuyển của trường Trung học Petrus Ký (nay là trường Lê Hồng Phong). Năm 1957, lúc mới 15 tuổi, ông vào thi đấu ở đội Ngôi sao Chợ Lớn. Bóng đá đã tạo ra số phận và sự nghiệp của Phạm Huỳnh Tam Lang. Vì đam mê khiến ông bỏ dự định vào đại học để chuyển sang sự nghiệp bóng đá. Năm 1960, khi 18 tuổi, Tam Lang được gọi vào đội tuyển miền Nam. Ông sớm chiếm được vị trí trong đội hình chính thức và dần giữ vai thủ quân của đội tuyển miền Nam. Năm 1993, Phạm Huỳnh Tam Lang được kết nạp Đảng Cộng sản Việt Nam
Trước đó, năm 1966, Tam Lang trong vai trò trung vệ đội trưởng của đội tuyển bóng đá quốc gia Việt Nam Cộng Hòa, ông cùng đội tuyển đã giành được cúp Merdeka. Trong năm này, ông và cựu danh thủ Đỗ Thới Vinh đã được mời vào đội tuyển "Ngôi sao châu Á". Ở cấp câu lạc bộ, Tam Lang từng chơi cho các đội bóng lừng danh thời bấy giờ như AJS (Association de la Jeunesse sporttive) và Cảng Sài Gòn. Năm 1981, Ông được ngành TDTT Thành phố Hồ Chí Minh cử đi tu nghiệp lớp huấn luyện viên quốc tế tại Cộng Hòa Dân Chủ Đức. Kết thúc khóa học, Tam Lang nhận được bằng huấn luyện viên bóng đá loại ưu.
Trên cương vị huấn luyện viên, Tam Lang ông giành phần lớn sự nghiệp của mình ở đội Cảng Sài Gòn và giành được nhiều danh hiệu quan trọng nhất trong lịch sử của đội này. Ông góp công lớn mang về cho đội bốn chức vô địch vào các mùa bóng: 1986, 1993-1994, 1997, 2001-2002 và hai danh hiệu vô địch Cúp quốc gia 1992 và 2000, cùng hàng chục ngôi vô địch ở các giải bóng đá khu vực phía Nam. Ông cũng nhiều lần được các huấn luyện viên nước ngoài mời vào vị trí trợ lý huấn luyện viên của đội tuyển Việt Nam. ông cũng đảm nhận vai trò huấn luyện viên đội tuyển ở các giải SEA Games và Tiger Cup.
Năm 2003, sau khi đội bóng Cảng Sài Gòn bị xuống hạng, Tam Lang cũng chính thức giã từ sự nghiệp huấn luyện viên, kết thúc 28 năm nắm đội Cảng Sài Gòn. Ông đã tạo ra một thời kỳ lịch sử quan trọng của đội bóng này. Sau khi rời Cảng Sài Gòn, Tam Lang được mời về với Câu lạc bộ bóng đá TP. Hồ Chí Minh để huấn luyện cho các cầu thủ trẻ. Lứa cầu thủ trẻ tài năng này đã thăng hạng nhất ngay sau đó.
Nhưng đáng nhớ nhất với ông chính là nỗi đau khi Cảng Sài Gòn rớt hạng năm 2003, một năm sau ngày đoạt chức vô địch. Sau lúc đưa Cảng Sài Gòn đến với chức vô địch thứ ba trong lịch sử CLB, ông xin rút để giữ chân cố vấn kỹ thuật nhưng lãnh đạo không đồng ý. Đến lúc rớt hạng thì trách nhiệm trút hết lên đầu và ông bị quy kết là nguyên nhân chính khiến CLB rớt hạng.
Trong cuộc đời mình ông cũng không bao giờ quên thất bại cay đắng trong ba năm liền của bóng đá VN khi làm trợ lý cho HLV Alfred Riedl ở Tiger Cup 1998, SEA Games 1999 và Tiger Cup 2000. Đó là những cột mốc mà chúng ta đánh rơi chức vô địch ngay trong tầm tay. Tất nhiên buồn nhiều mà vui cũng nhiều, vui nhất là việc ông đã giúp bóng đá nước nhà có được những cầu thủ tài hoa, đi lên bằng chính tài năng bẩm sinh như Lư Đình Tuấn, Hồ Văn Lợi, Nguyễn Minh Phương, Nguyễn Văn Khải...
Ông Tam Lang từng bộc bạch: “Bóng đá đã giúp tôi thành danh. Qua bóng đá tôi may mắn được nhiều người biết đến. Nhiều khi cần làm một việc gì đó tự nhiên có người yêu quý giúp đỡ. Những cổ động viên, những khán giả yêu mến đôi khi gặp trên đường mọi người nhận ra, "ới" một tiếng - niềm hạnh phúc mà với tôi không gì sánh được”.
Tết này, ông Tam Lang đã bước sang tuổi 73, nhưng dù sức khỏe không còn như xưa, nhưng hiếm khi nào thấy ông vắng mặt tại các sự kiện của làng túc cầu giáo TPHCM.


HLV Tam Lang vẫn đau đáu nỗi niềm bóng đá TP.HCM
02/06/2014 16:18
(TNO) Là một trong những học trò thân cận nhất, HLV Đặng Trần Chỉnh tự hào về may mắn được dìu dắt bởi huyền thoại Phạm Huỳnh Tam Lang.
HLV Đặng Trần Chỉnh là tiêu biểu cho nhiều lớp học trò của HLV Phạm Huỳnh Tam Lang bị thuyết phục bởi tài năng, tư cách và cả tâm huyết của ông với bóng đá TP.HCM.
Ông Chỉnh chia sẻ: “Thuở nhỏ có được vào sân xem đá bóng đâu, khi đó tôi cũng như rất nhiều đứa trẻ Sài Gòn khác biết anh Tam Lang đá bóng qua sóng radio.
Khi đó, chúng tôi “xem” bằng tai và tưởng tượng về cầu thủ được giới mộ điệu Sài Gòn gọi là “lá chắn thép”. Để rồi không biết từ lúc nào mình đã thần tượng anh, sau là yêu Cảng Sài Gòn (CSG). Khi đó, rất nhiều cầu thủ có chung mong ước, ước ao được về CSG đá bóng, để làm học trò của huyền thoại Tam Lang như tôi.
Tôi tin rằng bản thân mình lẫn tất cả cầu thủ Năng khiếu về CSG đều là cầu thủ tốt về cả chuyên môn lẫn đạo đức. Điều đấy có được nhờ chúng tôi có một người thầy mẫu mực, đức độ”.
HLV Đặng Trần Chỉnh tin rằng Tam Lang xứng đáng với sự kính trọng của bóng đá miền Nam: “Anh Tam Lang là tượng đài lớn của bóng đá TP.HCM cũng như miền Nam.
CSG khi xưa đã có tiếng đá đẹp. Nhưng phải đến tay Tam Lang, đội bóng mới trở nên hoàn hảo hơn. Sẽ không quá nếu nói anh Tam Lang là người xây dựng bóng đá đẹp cho CSG”.
Ít ai biết rằng dù đã tuổi cao sức yếu, đến trước khi bị lẫn, Tam Lang vẫn run rẩy cầm bút để soạn ra giáo án với hy vọng nó sẽ giúp ích cho những bậc con cháu yêu nghề.
Ông Chỉnh chia sẻ: “Các khớp tay của anh Tam Lang cứng hết rồi. Ngồi xem bóng đá mà tay chân cứ run rẩy. Ấy vậy mà ngay cả khi đang có bệnh, hễ được anh lại cặm cụi viết giáo án. Mấy lần tôi có hỏi: “Anh Lang ơi anh nghỉ ngơi đi, viết chi cho mệt mà em thấy anh ngày càng mệt...
Khi ấy, anh chỉ cười rồi nói: “Chú cứ viết vậy đó. Em út ai cần thì đưa cho người đó!”. Tâm huyết của anh Tam Lang với bóng đá Sài Gòn là như vậy đó!
Tâm huyết nhiều, ông cũng buồn nhiều về bóng đá TP.HCM. Lúc nào trò chuyện cũng thấy ông buồn và đau đáu nỗi đau Sài Gòn không còn đại diện nào ở V-League”.
Trăn trở với bóng đá đẹp
HLV thủ môn U.19 Việt Nam Nguyễn Hồng Phẩm vẫn đang cùng những thế hệ cầu thủ CSG thầm lặng duy trì lớp “Ươm mầm tương lai” tại Tao Đàn, gìn giữ một chút linh hồn CSG ngày nào.“Trăn trở lớn nhất của thầy Tam Lang là lối đá đẹp mà CSG là một biểu tượng. Chú đã dày công tạo nên một lối đá đẹp, hào hoa của người Sài Gòn, điều rất nhiều đội bóng Sài Gòn sau này chẳng làm được, kể cả TMN.CSG.Điều tôi học hỏi và bị ảnh hưởng nhiều nhất từ chú là kiểm soát bản thân trong mọi điều kiện. Người ta đá xấu, trọng tài xử ép, mình không trả đũa, không phản ứng thiếu kiểm soát. Người ta có dụ dỗ bán độ, cũng phải biết nói không. Nói như anh em tôi vẫn hay dặn nhau là ăn chơi gì cũng phải giữ hình ảnh!”, HLV Nguyễn Hồng Phẩm chia sẻ.Lớp ươm mầm tương lai ra đời năm 2011, khi thương hiệu CSG chính thức biến mất. Đấy là lớp học có đồng phục là màu áo Cảng, các thầy là người của Cảng và phụ huynh là những tín đồ của Cảng.HLV Phẩm nói tiếp: “Lớp giống một hình ảnh hoài niệm. Đông đảo phụ huynh đến đây đều vì yêu CSG và muốn giữ lại một chút hoài niệm đó.Hiện tại có 150 em đang học tại đây. Khi còn đi được, cứ cuối tuần tôi lại chở chú Tam Lang lên sân, phụ huynh quây quần xung quanh, chú say sưa lắm không cô đơn và lạnh lẽo như sau này yếu nằm ở nhà.
Trung tâm này sẽ tiến bao xa, thành công hay thất bại là chuyện tương lai, không nói trước vì còn nhiều yếu tố. Nhưng trong thâm tâm tôi và các thầy như anh Nguyên Chương, Anh Dũng… luôn tự hào vinh dự là học trò của chú Tam Lang.
Chúng tôi sẽ hết sức mình gián tiếp nuôi dưỡng tình yêu của chú dành cho Cảng, cho thứ bóng đá đẹp hào hoa một thời nay chỉ còn là hoài niệm. Biết cách nào khác bây giờ”.
Tiểu Bả

Khoảng lặng buồn sau những hào quang của Phạm Huỳnh Tam Lang
19:3 2/6/2014
Sự nghiệp lẫy lừng và tấm gương đạo đức của Phạm Huỳnh Tam Lang làm những người mến mộ càng thêm phần tiếc nuối khi ông mãi mãi ra đi ở tuổi 72.
>> Cầu thủ 'thế hệ vàng' tiếc thương Tam Lang
>> Cựu danh thủ Phạm Huỳnh Tam Lang qua đời
>> VFF và chữ Tâm
>> Bóng đá Sài Gòn đâu rồi?
Hôm thứ bảy vừa qua, Tam Lang còn ra sân trò chuyện xem những đồng đội, học trò một thời ở đội Cảng Sài Gòn thi đấu. Nhưng chưa đầy 48 giờ sau, ông đã mãi ra đi sau một cơn đột quỵ. Ông qua đời khi quỹ từ thiện mang tên: “Quỹ bóng đá danh thủ Phạm Huỳnh Tam Lang” chỉ mới ra đời chưa được 4 tháng.
Phạm Huỳnh Tam Lang là một trong những danh thủ tài năng nhất của bóng đá Việt Nam được thế giới biết đến. Ông sinh ngày 14/2/1942 trong một gia đình đông con ở Gò Công, Tiền Giang (không đúng LN). Ông trưởng thành từ bóng đá học đường, thi đấu ở vị trí trung vệ cho đội Petrus Ký (nay là trường THPT Lê Hồng Phong).
Ngay từ năm 18 tuổi, ông đã được gọi vào đội tuyển bóng đá miền Nam Việt Nam và nhanh chóng chiếm 1 vị trí chính thức. Tài năng và đức độ của Tam Lang được đồng đội nể trọng. Ông được bầu làm đội trưởng dự giải Merdeka Cup năm 1966 tại
Malaysia dưới sự dẫn dắt của HLV Weigang.
Thời đó, Merdeka Cup là giải đấu danh tiếng, quy tụ những đội bóng hàng đầu châu Á. Tam Lang với phong độ xuất sắc đã dẫn dắt tuyển miền Nam Việt Nam lên ngôi vô địch sau khi đánh bại Miến Điện (Myanmar bây giờ) với tỷ số 1-0. Sau giải đấu này, ông cùng đồng đội Đỗ Thới Vinh được gọi vào đội tuyển “Ngôi sao châu Á” vào năm 1967. Đây là vinh rất lớn đối với 1 cầu thủ bóng đá Việt Nam Không chỉ thành danh trên cương vị cầu thủ, Phạm Huỳnh Tam Lang còn rất tài năng khi làm HLV. Sau khi tốt nghiệp loại ưu lớp HLV quốc tế tại CHDC Đức năm 1981, Tam Lang về dẫn dắt Cảng Sài Gòn (CSG) tạo nên giai đoạn thành công nhất của đội bóng. Dưới thời ông, CSG chơi hoa mỹ nhưng cũng rất hiệu quả và 4 lần lên ngôi VĐQG vào các năm 1986, 1993-1994, 1997 và 2002 cũng như đoạt 2 Cup quốc gia vào các năm 1997, 2002.
Tam Lang là một trong những cầu thủ tài hoa nhất của BĐVN những năm 60 thế kỷ trước. Tài năng của ông được mến mộ đặc biệt, trong đó có Bạch Tuyết, nghệ sĩ cải lương nổi tiếng giai đoạn đó. Sau lần gặp gỡ định mệnh trước khi lên đường dự Merdeka Cup, cả hai cùng định ngày “se duyên”.
Năm 1967, Tam Lang làm đám cưới với Bạch Tuyết, tạo nên cái kết đẹp nhất của cặp đôi nổi tiếng lúc bấy giờ. Tuy nhiên, do không phù hợp về nhiều mặt, 2 người chia tay vào năm 1974 nhưng vẫn giữ mối quan hệ hữu hảo về sau.
Mãi đến năm 40 tuổi, Tam Lang mới tìm được bến đỗ cuối của cuộc đời cùng người vợ Tô Thị Minh Hồng kém ông 15 tuổi. Họ có một cô con gái du học ngành dược và đã đi làm tại
Australia. Những năm cuối đời, Tam Lang bị nhiều chứng bệnh hành hạ, chủ yếu là gút, tim mạch và mất trí nhớ nhưng ông vẫn bình thản chấp nhận.
Tam Lang đã đi hết một đời một đời vinh nhục với trái bóng tròn, chứng kiến những thăng trầm trong suốt chiều dài lịch sử của BĐVN. Đến cuối đời, dù mang trong mình nhiều bệnh tật ông vẫn đau đáu khi nghĩ về bóng đá nước nhà, về những đồng đội, học trò không may mắn, về những vấn nạn bạo lực trên sân cỏ…
Đúng ngày sinh nhật của mình, cũng là ngày lễ tình yêu 14/2 năm nay, “Quỹ bóng đá danh thủ Phạm Huỳnh Tam Lang” đã ra đời để đỡ đần việc thuốc thang cho chính ông cũng như hỗ trợ cho các cựu cầu thủ bóng đá TP.HCM gặp khó khăn và bệnh tật. Ông mất đi, nhưng hy vọng quỹ vẫn sẽ được duy trì để nhiều danh thủ không may như ông có cuộc sống đỡ vất vả hơn lúc về già.
Theo VNE


Vĩnh biệt danh thủ Phạm Huỳnh Tam Lang: “Người Mohican cuối cùng”
3:10, 19/06/2014
Sáng 2/6/2014, Tết Đoan Ngọ, trên Facebook cá nhân của tôi ngập tràn những lời tiễn biệt đầy kính trọng dành cho sự ra đi của danh thủ Phạm Huỳnh Tam Lang. Ông mất tại Bệnh viện Chợ Rẫy (TP HCM) sau một cơn đột quỵ.
Ông là một trong những vận động viên hiếm hoi của làng túc cầu trong nước đạt được vinh quang ở cả cương vị cầu thủ cũng như huấn luyện viên. Đồng thời, ông còn được kính trọng bởi tính cách sống mẫu mực.
Trung vệ tài hoa
15 tuổi, Phạm Huỳnh Tam Lang chính thức đến với nghiệp bóng đá bằng việc đầu quân cho Câu lạc bộ Ngôi Sao Chợ Lớn. Trước đó, ông đã có quãng thời gian thi đấu cho đội bóng của Trường Petrus Ký (nay là Trường Lê Hồng Phong). Ba năm sau, ông được gọi vào Đội tuyển Quốc gia của miền Nam Việt Nam. Đó là năm 1960, khi ông vừa 18 tuổi.
Sở trường với vị trí trung vệ, ông được xem như là trung vệ có những cú xoạc bóng đẹp và hiệu quả nhất của bóng đá Việt Nam. Những cú xoạc bóng được đóng nhãn Phạm Huỳnh Tam Lang, như là sự bảo chứng về tài năng của ông.
Năm 1964, khi đội tuyển miền Nam Việt Nam dành chiến thắng 2-0 trước Đội tuyển Quốc gia Israel tại vòng  loại Thế vận hội Tokyo, báo giới Sài Gòn đã viết về trận đấu này cũng như cá nhân ông như sau: "Ngoài thủ môn Phạm Văn Rạng quá hay, trung vệ Tam Lang cũng chơi cực kỳ nổi bật. Anh đã triệt mất trung phong Peled của Israel khiến anh này mất hút trên sân, sau đó phải đổi vị trí với tả biên Young. Nhưng cả Young cũng không thể nào qua được những cú xoạc bóng quá xuất thần của Tam Lang".
Hai năm sau, ông đeo băng Đội trưởng Đội tuyển miền Nam Việt Nam, nâng cao chiếc Cúp Merdeka danh giá tại Malaysia vào năm 1966. Theo hồi ức của danh thủ Phạm Huỳnh Tam Lang, thì "Được ra đời vào thập niên 1950, Merdeka là giải đấu rất danh tiếng, luôn quy tụ những đội bóng mạnh nhất châu Á tham dự. Việc được mời tham dự giải Merdeka đã là một vinh dự. Thế nên, khi chúng tôi đoạt chức vô địch, không cần phải nói quá nhiều thì mọi người cũng có thể dễ dàng mường tượng đến cảm giác hạnh phúc vô bờ bến của chúng tôi lúc đấy. Khi toàn đội bóng đặt chân đến Sài Gòn, chúng tôi được  người hâm mộ đón tiếp vô cùng trọng thị".
Vinh quang đến với Phạm Huỳnh Tam Lang rất nhanh, chính trên đỉnh cao danh vọng, ông kết hôn với nghệ sĩ cải lương Bạch Tuyết, người về sau được Giáo sư Trần Văn Khê gọi là "Cải lương chi bảo". Đáng tiếc, chuyện hôn nhân của ông và nghệ sĩ Bạch Tuyết giữa đường đứt đoạn, dẫu cả hai vẫn dành cho nhau những lời hết sức trọng thị.
Lần gần nhất, trong một bài trả lời phỏng vấn, nghệ sĩ Bạch Tuyết đã nói: "Trong đời tôi, có hai người đàn ông mà tôi phải học. Đó là ba tôi, người luôn hiểu và hết lòng ủng hộ con cái. Và Tam Lang, người không sính coi hát nhưng yêu con người thật của tôi chứ không phải vì tôi là nghệ sĩ". Thôi là vợ chồng, nhưng vẫn có thể nói về nhau như vậy không phải là chuyện ai cũng làm được.
Chuyện tình của ông với nghệ sĩ Bạch Tuyết, từng được thân hữu của ông thuật lại dựa vào lời kể của ông: "Phạm Huỳnh Tam Lang và vài người bạn như Lắm rỗ (Hải Quan) trong giới bóng đá thường đến hậu trường rạp Quốc Thanh làm quen với Bạch Tuyết, Ngọc Giàu và vài cô đào khác.
Trước 3 ngày đội banh lên đường sang Malaysia dự giải Merdeka, cả đoàn bỗng nhận được vé mời xem xuất hát của Đoàn Cải lương Dạ Lý Hương trình diễn tại rạp Quốc Thanh trên đường Võ Tánh. Trước giờ mở màn, đại diện đoàn hát nói vài lời phi lộ và chúc đội bóng đá lên đường thành công rực rỡ, đem chuông đi đánh xứ người vẻ vang. Ngay sau đó, cô đào Bạch Tuyết xuất hiện từ cánh gà tiến đến gắn huy hiệu và choàng vòng hoa cho thủ quân Tam Lang với lời chúc tốt đẹp.
Tam Lang kể: "Lúc đó, tôi như bị Bạch Tuyết thu hút hết hồn vía rồi". Năm 1966, đội banh miền Nam Việt Nam vào chung kết với đội Miến Điện, oanh liệt thắng 1-0 đoạt cúp vô địch Merdeka và mang vinh dự về đất nước. Tất cả miền Nam lúc đó bừng sống trong bầu không khí sôi động vui mừng. Mọi người khi gặp nhau đều kể chuyện cúp Merkeda, về cầu thủ Tam Lang, Vinh, Thanh... Khi trở về nước, đoàn bóng đá được đón tiếp trọng thể tại sân bay Tân Sơn Nhứt và phố Sài Gòn.
Anh kể trong niềm hân hoan: "Chúng tôi mỗi người đứng trên một xe jeep mui trần diễn hành từ sân bay Tân Sơn Nhứt qua các phố đến Tòa Đô  Chánh, với sự hoan nghênh chào đón của hàng ngàn người. Các cầu thủ còn được các Mạnh Thường Quân và Tổng Cuộc Túc cầu tặng mỗi người một tấm lắc vàng ròng để kỷ niệm và ghi nhận thành tích lớn". Từ đó, tên tuổi của Tam Lang đạt đến đỉnh cao không những trong nước mà còn ở châu Á.
Với chiến thắng vẻ vang đó, tình yêu của anh và Bạch Tuyết như được chất xúc tác nuôi dưỡng, bùng phát ngày càng lớn hơn. Cuộc hẹn hò của họ kéo dài hơn. Anh bắt đầu đưa rước Bạch Tuyết mỗi đêm và thỉnh thoảng cũng có những cơn ghen si tình không kiềm chế được. Cuối cùng hai người tổ chức một đám cưới đơn giản ở Thủ Đức để ra mắt hai họ và bạn bè vào đầu năm 1967" (Theo Huy Lữ - Gặp lại Bạn xưa).
Cũng trong năm 1967, ông được vinh dự đứng trong đội hình "Ngôi sao châu Á" cùng cựu danh thủ Đỗ Thới Vinh. Ở cấp câu lạc bộ, Tam Lang từng chơi cho các đội bóng lừng danh thời bấy giờ như AJS (Association de la Jeunesse sporttive) và Cảng Sài Gòn.
Năm 2012, ông nhận giải thưởng "Vinh danh Fair Play", một giải thưởng do  Báo Pháp luật khởi xướng. Tại lần trao giải này, giới phóng viên chuyên mảng thể thao cũng dành cho ông những mỹ từ: "Sử sách của bóng đá châu Á từng ghi nhận ông là một hậu vệ tài hoa thi đấu rất quyết liệt, hiệu quả nhưng không phạm luật. Ông nổi tiếng là một trung vệ thép nhưng rất thư sinh với màu áo trắng tuyền ít lấm lem bùn đất và mái tóc chải chuốt".

Người được vinh danh
Sinh thời, Phạm Huỳnh Tam Lang từng nói một câu mà tôi đọc cảm thấy rất quý trọng: "Dù ở đâu cứ nghe tiếng la hét trên sân cỏ là vui rồi!". Với ông, đời sống là bóng đá. Đến, đi, ở, về bất cứ nơi nào đều như nhau. Có lẽ vì vậy, ông thản nhiên ở lại quê hương, tiếp tục chơi bóng bất chấp những đổi thay của thế sự.
Tôi nghĩ, ở bất cứ thể chế nào, hoàn cảnh xã hội nào, những tài năng thực thụ đều được vinh danh một cách công bằng và xác đáng. Phạm Huỳnh Tam Lang chính là minh chứng rõ nhất cho nhận định ấy.
Sau năm 1975, ông trở thành thủ lĩnh hàng phòng ngự của đội bóng Cảng Sài Gòn. Sau 5 năm chơi bóng tại đây, ông treo giày, từ giã sự nghiệp cầu thủ. Cùng lúc này, ngành Thể dục Thể thao TP HCM quyết định cử ông đi học lớp Huấn luyện viên Quốc tế tại Cộng hòa Dân chủ Đức.
Ngày ấy, việc ông được cử đi học trở thành một sự kiện. Bởi, có nhiều ý kiến lo ngại việc bồi dưỡng "một cầu thủ từng là cảnh sát của miền Nam Việt Nam sẽ trở thành tiền lệ không tốt". Vì sao ông trở thành nhân viên chấp pháp của miền Nam Việt Nam, cần phải quay trở lại giai thoại Phạm Huỳnh Tam Lang vì ghen nên xách súng rượt đuổi kép hát chung với nghệ sĩ Bạch Tuyết, lý do: nhập vai hát quá mùi mẫn y như luyến ái thật.
Ông từng lý giải về giai thoại này trong một bài báo viết về ông: “Ngày đó, tôi còn đá cho đội bóng của cảnh sát miền Nam. Vì chơi cho đội bóng của cảnh sát, nên tôi được gắn lon trung sĩ và cấp cho một khẩu súng ngắn. Vừa nhận được súng, tôi lập tức xin trả lại. Vì, tôi chỉ chơi đá banh, giắt súng trong người để làm gì. Nên làm sao có chuyện tôi xách súng đuổi bạn diễn của Bạch Tuyết vì ghen được.
Chuyện được gắn lon trung sĩ cũng vậy. Lương cầu thủ không nhiều, nên ông bầu đội bóng thương tình làm hồ sơ cho tôi vào biên chế cảnh sát để có thêm một đầu lương. Sau ngày 30/4/1975, tôi cũng đã đi học tập 3 ngày vì cái lon trung sĩ kiểng ấy".
Vượt qua những nghi ngại thời cuộc ấy, lãnh đạo ngành Thể dục Thể thao TP HCM vẫn quyết định cử ông sang Đức học lớp Huấn luyện viên. Không phụ lòng tin của lãnh đạo ngành, ông tốt nghiệp khóa học với tấm bằng Huấn luyện viên loại ưu. Về sau, ông nhìn nhận rằng, việc ông được cử đi Đức học, một phần nhờ vào lý lịch của thân phụ ông, một liệt sĩ thời kháng chiến chống Pháp.
Về lại TP HCM sau khóa học, ông đảm nhiệm cương vị là Huấn luyện viên đội bóng Cảng Sài Gòn. Chính tại đội bóng này với tư cách là Huấn luyện viên, Phạm Huỳnh Tam Lang đã gặt hái được rất nhiều thành công cùng đội bóng. Ông cùng Cảng Sài Gòn đoạt 4 chức vô địch vào các mùa giải: 1986, 1993-1994, 1997, 2001-2002 và 2 danh hiệu vô địch Cúp Quốc gia 1992 và 2000, cùng hàng chục ngôi vô địch ở các giải bóng đá khu vực phía Nam. Năm 1993, ông vinh dự đứng vào hàng ngũ đảng viên của Đảng Cộng sản Việt Nam, một trường hợp rất hy hữu nhưng cực kỳ xứng đáng.
Dưới thời của Huấn luyện viên Phạm Huỳnh Tam Lang, Cảng Sài Gòn là một thế lực của bóng đá Việt Nam, với những hảo thủ mà bất cứ đội bóng nào cũng mơ ước. Nhiều cầu thủ của Cảng Sài Gòn được gọi vào Đội tuyển Quốc gia Việt Nam, như: thủ môn Nguyễn Hồng Phẩm, các tiền đạo Hà Vương Ngầu Nại, Lư Đình Tuấn rồi sau đó là Nguyễn Minh Phụng, Trần Quan Huy, Nguyễn Phúc Nguyên Chương, Hồ Văn Lợi, Huỳnh Hồng Sơn…
Cảng Sài Gòn cũng bắt đầu tham gia thi đấu tại đấu trường châu lục trong giai đoạn này với các lần dự Cúp C1 châu Á vào các năm 1995-1996 và 1999 cùng Cúp C2 châu Á vào các năm 1994 và 2001. Không chỉ đảm nhiệm vai trò huấn luyện cho Cảng Sài Gòn, ông cũng nhiều lần được các huấn luyện viên nước ngoài mời vào vị trí trợ lý huấn luyện viên của Đội tuyển Việt Nam. Ông cũng đảm nhận vai trò huấn luyện viên đội tuyển ở các giải SEA Games và Tiger Cup.
Điều đáng tiếc, sau chức vô địch mùa giải 2001-2002, thì ngay trong mùa giải năm 2003, Cảng Sài Gòn chính thức xuống hạng. Nếu tôi nhớ không nhầm, truyền thông thời điểm đó đã dự đoán ngay từ đầu mùa, Cảng Sài Gòn sẽ xuống hạng vì can tội "Dám vô địch vào mùa giải 2001-2002".
Đội bóng xuống hạng, Huấn luyện viên Phạm Huỳnh Tam Lang chính thức từ giã cuộc đời huấn luyện viên chuyên nghiệp. Buổi lễ chia tay ông, được tổ chức hết sức xúc động tại Sân vận động Thống Nhất. Cho đến thời điểm này, vẫn chưa có một huấn luyện viên nào được lãnh đạo đội bóng và các cầu thủ lẫn cổ động viên chia tay trong sự hàm ơn lớn lao đến vậy.
Rời Cảng Sài Gòn, Tam Lang được mời về với Câu lạc bộ Bóng đá TP HCM để huấn luyện cho các cầu thủ trẻ. Lứa cầu thủ trẻ tài năng này đã thăng hạng Nhất ngay sau đó. Ông còn đảm nhiệm công tác đào tạo trẻ tại Trung tâm Bóng đá Thành Long, rồi thành lập Hội Ái hữu nhằm quyên góp, giúp đỡ những vận động viên về chiều có đời sống khó khăn.
Những năm gần đây, ông sống yên ắng trong căn nhà nhỏ cùng với hiền thê của mình. Một Phạm Huỳnh Tam Lang tài hoa, dũng mãnh trên sân cỏ nhường sân khấu cuộc đời lại cho một Phạm Huỳnh Tam Lang với nhiều chứng bệnh hành hạ, như gút, tim mạch, mất trí nhớ… Chỉ khi có khách đến thăm, khi tiếp các nhà báo, khi tham gia quay những chương trình truyền hình, có nhắc đến bóng đá, ông thoạt biến thành con người khác với niềm đam mê dành cho sân cỏ là bất diệt.
Ông khúc chiết như sự tổng kết về đời mình: “Bóng đá đã giúp tôi thành danh. Qua bóng đá tôi may mắn được nhiều người biết đến. Nhiều khi cần làm một việc gì đó tự nhiên có người yêu quý giúp đỡ. Những cổ động viên, những khán giả yêu mến đôi khi gặp trên đường mọi người nhận ra, "ới" một tiếng - niềm hạnh phúc mà với tôi không gì sánh được".
Tháng 2/2014, đúng vào ngày sinh nhật lần thứ 72 của ông, ngày 14/2, "Quỹ bóng đá danh thủ Phạm Huỳnh Tam Lang" đã ra đời để đỡ đần việc thuốc thang cho chính ông cũng như hỗ trợ cho các cựu cầu thủ bóng đá TP HCM gặp khó khăn và bệnh tật.
Tiếc rằng, ông đã ra đi mãi mãi. Nhưng, tinh thần của một chiến binh “Mohican” sẽ mãi mãi tồn tại. Bởi, ông mặc nhiên xứng đáng với sự vinh danh của người hâm mộ, của giới thể thao…
  N.N.Hữ

Không có nhận xét nào: