Nhân bài phỏng vấn tôi của PV TT NGUYÊN
KHÔI đêm 05/06/2014 tại Nhà Tang Lễ Tp, lúc ấy tôi vùa từ phương xa mới về tới
Saigon, tuy thời gian quá ngắn ngũi nhưng bạn Nguyên Khôi viết lại khá đầy đủ
những gì tôi đã thuật về “Thời niên thiếu của cố danh thủ Tam Lang”. Tôi muốn
được bổ sung hai điểm quan trọng, trong đó thứ nhứt là Tam Lang sanh ra ở đâu?
và thời niên thiếu chơi banh như thế nào?
Tôi nghĩ rằng nơi sanh và thời kỳ Cha
Mẹ sinh con ra, về mặt tâm lý, ảnh
hưởng rất lớn đối với tương lai của đứa trẻ nên tôi muốn làm sáng tỏ vấn đề này
về nguồn gốc của Tam Lang.
Bạn Nguyên Khôi nghe tôi đính chính là Tam Lang
không phải sanh ra ở Gò Công mà là ở Chợ Lớn, anh có vẻ nữa tin nữa ngờ, vì báo
chí nào cũng viết là Tam Lang sinh ra ở Gò Công, Tiền
Giang, ngay cả Wikipedia, nên hôm sau ngày 06/06 bạn N.K. gọi lại hỏi vài chi
tiết về nơi sanh của em tôi và kể cả tôi để xem độ chính xác như thế nào? Tôi
trả lời “Bạn xem blog của tôi có bút tích của Ba tôi trong đó, ghi rõ nơi sanh
của anh em chúng tôi” Sự thận trọng trong nghề nghiệp của bạn N.K. là đáng ca
ngợi, và để không phụ lòng bạn, tôi cho công bố chính thức tài liệu xác định
nơi sanh ra của em tôi, Pham Huỷnh Tam Lang.
Thời gian em tôi bị bịnh, tôi có một
lần trao đổi với Tam Lang “Sao báo chí cứ cho rằng em sanh ra ở Gò Công, mà em
không đính chính là Chợ Lón vậy?” Em tôi trả lời “Vậy hả!” rồi im lặng. Tôi
cũng không đề cập thêm, anh em tôi lúc nào cũng tôn trọng nhau, không bao giờ
cãi vã nhau bất cứ vấn đề gì từ nhỏ đến ngày “vĩnh biệt”, nhất là chuyện đời tư
thì càng tuyệt đối không “nhúng” vào. Ý
tôi muốn giải thích cho em tôi hiểu là “Em sanh ra ở Chợ Lớn trong những chuổi
ngày hạnh phúc nhất của Cha Mẹ chúng tôi; có nhà cửa, có cuộc sống khá đầy đủ,
anh em chúng tôi được ngoài ăn ngon mặc đẹp, còn được giải trí xem chiếu bóng và
ăn nhà hàng hằng tháng” Cái cuộc sống êm ấm ấy của gia đình có thể đã hun đúc
cho em tôi có một tính tình hòa nhã, rộng lượng chăng! Thật là không may cho
anh em chúng tôi, cuộc kháng chiến chống Pháp đã cướp mất đi người Cha yêu dấu
và đã đưa Mẹ và anh em chúng tôi đến bước đường đầy gian truân nghèo khổ, chúng
tôi phải ở nhà mồ côi của Bà Phước Gò Công nhiều năm, mà trong đó chúng tôi đã
học được kỷ luật cực kỳ gắt gao của thời non trẻ. Quê hương Gò Công của Cha Mẹ
chúng tôi cũng là nơi nương thân của anh em tôi trong thời thơ ấu nhiều kỹ niệm
đau buồn, có lẽ vì vây mà Tam Lang thương người Gò Công, nên không muốn phủ
nhận nơi sanh sai để giúp cho xứ Gò Công nghèo (lúc là Tỉnh, khi là Quận) được
nở mặt nở mày với các nơi khác? Tôi không quên về gốc tích Bà Nam Phương Hoàng
Hậu sanh ra ở Chợ Lớn nhưng Bà vẫn nhận mình là người Gò Công vì Cha Mẹ Bà là
người Gò Công. Dù gì đi nữa, nơi sanh lúc nào cũng phải ghi đúng vì đó là lý
lịch, là lịch sử của một đời người.
Tôi xin tạm kết thúc bài này, và xin nợ
lại bổ sung “và thời niên thiếu chơi banh như thế nào?” ở bài sau;
LONG-NHI
Xin đọc thêm:
ĐÂY LÀ KHAI SANH CỦA PHẠM HUỲNH TAM LANG.
Thời niên thiếu của cố
danh thủ Tam Lang
CHỦ NHẬT, 08/06/2014 03:37:10 (GMT+7)
TT - Nhiều bạn đọc đã
thắc mắc về thời niên thiếu của cố danh thủ Phạm Huỳnh Tam Lang. Và Tuổi Trẻ đã
tái hiện phần nào về giai đoạn niên thiếu của ông qua lời kể của ông Phạm Huỳnh
Long Nhi (77 tuổi), anh ruột ông Tam Lang, vừa từ Mỹ trở về...h: N.K.
Ông Long Nhi cho biết anh
em ông sinh tại Sài Gòn chứ không phải ở Gò Công (Tiền Giang). Cụ thể, Tam Lang
sinh ở Chợ Lớn, trên đường Trần Hưng Đạo ngày nay. Ông Long Nhi nói: “Wikipedia
ghi Tam Lang sinh ở Gò Công, đứa con Gò Công, nhưng tôi không dám đính chính vì
ông bà già là dân Gò Công. Ông già lấy bà già trên Sài Gòn khi ông đang làm cho
Tây thời thuộc địa. Đến khi phong trào Việt Minh nổi lên thì ông bỏ nhà cửa đi
theo cách mạng rồi qua đời khi Tam Lang mới 3 tuổi. Sau đó cả nhà về Gò Công
sống và nó học tiểu học ở Gò Công”. Ông Long Nhi cho biết gia đình có ba anh
chị em. Trong đó em gái Phạm Thị Quỳnh Hoa (chị của Tam Lang) sinh năm 1940 bị
bệnh mất khi còn nhỏ.
Ông Long Nhi kể: “Lúc mới
sinh ra Tam Lang đã có một cái răng. Khi đó do lo lắng, mẹ tôi đi hỏi thầy bói
và thầy bói đã nói rằng bà hãy nuôi thằng bé này cho kỹ vì sau này sẽ là một
người được rất nhiều người biết đến.
Dưới Gò Công có một cái
sân bóng. Người phát khởi đầu tiên mà nổi tiếng là anh Nguyễn Văn Tư (sinh năm
1926) - cầu thủ được phong là “Mũi tên vàng”. Tôi nghĩ thời kỳ đó đã bắt đầu
gây mầm mống cho Tam Lang yêu thích bóng đá, bởi chiều chiều sau khi đi học về,
chúng tôi ra đá bóng ở sân này.
Năm 1955, Tam Lang 13
tuổi và trúng tuyển vào Trường trung học Pétrus Ký (nay là Trường chuyên Lê
Hồng Phong) tại Sài Gòn. Nó học giỏi toán lắm nên thi một cái là đậu liền. Mẹ
tôi vui lắm vì trước khi đi kháng chiến, cha tôi căn dặn mẹ tôi là “ráng cho
tụi nó học”.
Nhưng học ở Pétrus Ký
chưa được bao lâu, Tam Lang đã làm mẹ tôi rất khổ tâm khi cứ bỏ học đi đá banh.
Thầy giáo thấy Tam Lang học giỏi, thương nên kêu lên rầy. Nó cứ dạ dạ rồi lại
tiếp tục bỏ học đi đá bóng tiếp. 15 tuổi, nó tham gia đội bóng Các ngôi sao Chợ
Lớn, việc học lại càng trễ nải hơn. Hết lần này đến lần khác, thầy đành phải mời
mẹ tôi ở Gò Công lên mắng vốn. Bà chữ nghĩa không có, cứ mỗi lần lên Sài Gòn
chỉ biết năn nỉ nó ráng học. Miệng thì dạ nhưng nó vẫn tiếp tục bỏ học đi đá
banh.
Mẹ tôi rất thương Tam
Lang, nhưng bà cũng mệt mỏi với nó lắm khi cứ phải liên tục lặn lội từ Gò Công
lên Sài Gòn theo lời mời của thầy giáo. Lúc đó nhà cửa không có, phải ở nhờ nhà
người em gái, bà hằng ngày phải ra chợ bán heo giùm cho người ta kiếm tiền lo
chạy cơm từng bữa và để dành tiền gửi lên Sài Gòn cho Tam Lang đóng tiền học ở
Pétrus Ký. Tiền ở thì không phải lo do anh Tư “Mũi tên vàng” cho nó ở nhờ nhà.
Nhưng việc nó học hành như vậy khiến bà rất buồn.
Bước ngoặt cuộc đời bóng
đá của Tam Lang có lẽ là năm 1959 khi 17 tuổi. Khi đó nó đi Nam Hàn (Hàn Quốc)
với đội tuyển miền Nam . Trung vệ Phạm Văn Hiếu
sau khi đá nửa hiệp xong đã cởi áo giao lại cho Tam Lang và nói: “Kể từ đây về
sau tao giao lại vai này cho mày”. Lãnh cái áo số 5 của Phạm Văn Hiếu xong, trở
về nước nó bỏ học luôn. Các thầy ở Trường Pétrus Ký ai cũng tiếc.
Hồi nó chưa lấy vợ, nó ở
nhà tôi trên đường nay là 3 Tháng 2 đã thể hiện cái lạ thế này: cứ đúng 6g sáng
là nó dậy xách giỏ đi tập. Nó tự thực hiện kỷ luật một cách kỳ lạ. Trong đầu nó
lúc nào cũng chỉ nghĩ đến đá banh, đá làm sao cho đẹp, đá làm sao cho hay. Tôi
chưa thấy ai mê sân banh như nó”.
Ông Long Nhi nói: “Cuộc
đời của nó dành cho bóng đá, dành cho khán giả. Nó chơi bóng đá không phải là
đá chân người ta mà luôn tâm niệm phải chơi nghệ thuật. Đó là cái mà nó để lại
cho đời sâu sắc nhất”.
NGUYÊN
KHÔI
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét